Những Vần Thơ Dâng Mẹ, Dâng Cha

Chân Như và tôi ...

Có một lần ...
Tôi đă hiểu thế nào là Vô Thường
Khi vị y sĩ cho biết chỉ c̣n có thể đếm từng ngày với mẹ
Người mẹ ngày nào c̣n kể tôi nghe bao chuyện ngày xưa
Thời mẹ c̣n ôm tập sách đi học ...
Thời mẹ bỏ học ra đời buôn bán nuôi em ...
Kể hoài .., kể hoài ... như không bao giờ hết ...

Có một lần ...
Tôi đă hiểu thế nào là Huyễn
Khi tôi nh́n mẹ nằm im ĺm trên giường bịnh viện,
Người mẹ ngày nào c̣n ngồi bên rổ cải xanh
Dưới dàn hoa giấy đỏ,
Buoi^?i chiều êm đềm ngoài sân trời thanh thanh ...
Người mẹ ngày nào c̣n muối những cọng dưa thơm tho,
Cho thêm đậm đà những bữa cơm tôi có mẹ cùng ăn ...

Có một lần ...
Tôi đă hiểu thế nào là Không
Khi tôi trở về nhà sau ngày mẹ mất,
Ngồi trong căn pḥng mẹ vẫn nằm hay ngồi đọc sách,
Mọi vật có đó ... rồi bỗng tan loăng vào mênh mông ...

Bạn có thể mỉm cười khi biết tôi đă khóc
Khi viết những ḍng nầy ...
Bạn có thể không hiểu v́ sao bây giờ tôi ngừng khóc,
Khi nh́n ảnh mẹ trên kia ..
Mẹ đă ra đi nơi nào mẹ đến ...
... Và Chân Như đă dắt tôi về ...

tâm hoa (12/99)

------------------------<--@

"Nếu mẹ mất rồi,th́ dù ḿnh lớn bao nhiêu tuổi ,cũng vẫn là đứa bé mồ côị..."

 

    

Trở Lại Vườn Thơ Gia Long